Ảo Giác

Bóng tối khắp mọi nơi
không gian lặng lẽ u bồn
gió rung rinh nghe rùn rợn
sói tru như tiếng gọi hồn


Tôi là ai nơi đây sao u uất?
khắp nới là tiếng khóc rên la
đây là đâu giữa chốn u sầu
sao lạnh lẽo và đầy kinh hãi

Ai ở đây xin người lên tiếng
cho kẻ suy tư rõ tiếng lòng
trớ trêu cho cuộc đời sâu thẩm
có lẽ là tận cùng của dư âm

là địa ngục trần đời nghiệt ngã
dẫn lối đi thoát cảnh xa hoa
theo những kiếp đời cô quạnh
thoát khỏi mãnh tình mong manh

tôi là ai sao tôi lại đến?
lẽ nào không còn lối đi riêng
đây là đâu giữa không gian vắng lặng?
ai giải bày từng nổi bâng khuân?

Sao đôi mắt không còn được rõ ?
sao đôi mi bổng thấy cay nồng?
khi giọt lệ từ từ rơi xuống
có rơi đi ảo giác của trái ngang?

Đôi mắt có được dần hé mở?
và thấy chói chang ánh nắng dịu kì?
đôi khi trong tiếng lòng ngẫm nghĩ
đời chỉ là ảo ảnh thôi sao?.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét