Giấc Mộng Kinh Hoàng

trong cơn say sưa không tự chủ
đã rơi vào một thế giới điên cuồng
hàng ngàn thương nhớ và bạc bẽo
chẳng khi nào giữ vững tâm tư


Bước chân như chẳng rõ thực hư
đốt đời mình trong tưng cơn cháy bổng
trách cho lòng không vươn đủ đam mê
lê bước chân vào vòng đời lao lực

Bạn là ai xin cho được hỏi
chốn xa hoa có giữ nổi thân mình
tôi là ai bạn có thể đoán ra
nhưng thật là tôi không còn nhớ tên mình nữa

thế rồi sao những cơn mưa bất chợt
tôi bắt gặp em trong một buổi chiều
gió lai nhè nhẹ trước làn da phủ tuyết
tóc em bay theo những cánh chim chiều

Em bước nhẹ trên những màn sương phủ trắng
tôi lắng nghe tiếng động bên nẻo đường
rồi theo sau bóng người con gái đẹp
chợt chạnh lòng khi thấy tình đã xiêu

Rồi cứ mỗi khi bóng xế chiều
cũng nhìn theo từng lối mòn nhỏ
ngóng trông ai giết bỏ thời gian
đăm nhìn theo bao sóng gió ngập tràn

Rồi một ngày không còn bước chân nọ
tôi ngồi bên quán góc ven đường
đốt tiền cho từng ly cà phê đắng
chỉ mong nhìn thấy em như mọi lần

Rồi một ngày không kiềm cơn khác vọng
tôi tìm em bên khắp nẻo đường
em đi đâu và sẽ về đâu?
cho tim ai chết theo tháng ngày

Em là ai tôi thật cũng chẳng rành
như một người đau trong mù quáng
như con thiêu thân lao mình trong lữa
để giết mình ra khỏi âu lo

Nước mắt ai rơi trên dòng nước biển
làm mặn thêm biết bao nổi niềm riêng
thêm bao nhiêu tình sầu không tỏ
đi về đâu để trốn khỏi tương tư.

Trong giấc mơ tràn đầy suy nghĩ
và cơn khủng hoảng của tinh thần
sống quanh quẫn qua bao ngày đơn độc
tiếng hát ai ru nổi lòng ta

Gió vu vương như có bóng thây ma
nuốt sợ hãi vào cơn sầu nặng
lắng nghe tiếng nhịp đập bên đời
ngước lại nhìn bóng người như quanh quẩn

Nghịch cảnh lòng với bao nổi bâng khuân
gió mùa thu như ru mùa đông đến
rồi xuân sang hè nắng vẫn phủ phàng
suốt bốn mùa với bao nổi trái ngang

Tôi bàng hoàng trong lòng đơn lạnh
ai đang bên cạnh xin đánh thức cơn mê
bước lê thê qua hàng phố vắng
ngóng chờ ai sâu lắng miên man

Đêm thổn thức theo từng cơn ác mộng
gọi tên em trong tiếng nấc luỵ tình
ai quyết đình tình đời trong nhân loại?
xin cho tôi hai chữ bình yên

Trong màn đêm là ngục tối xích xiềng
đâu là chìa khoá mở vòng khổ ải
mở lối đi thoát kiếp long đong trong bốn bể
qua cơn mê của giấc mộng kinh hoàng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét