Là ai không một cái tên để gọi
Bên đời ta là bóng tối não nề
Là em hay chiếc bóng vô hình hư ảo
Nghe lá thu rơi ảm đạm lặng thầm
Bên giang phòng cô quạnh
Thiếu ánh nắng soi rọi của mặt trời
Thiếu gió vu vương khi chiều xuống
Một phút suy tư là cả đêm dài
Ngày mai thật sự có không
Cái ngày mang niềm hy vọng
Những phút giây ngoản đầu nhìn lại
Thế gian chìm trong bóng tối hư không
Là ai không một dấu chân để lại
Có kẻ phía sau còn cố tìm về
Những bước chân theo lối mòn nhịp đập
Bước đi trên khoản khắc ơ thờ
Mặt trời ơi sao không soi tỏ
Đốt cháy từng nổi âu lo
Gió ơi xin đưa bớt những nỗi niềm
Bay về đâu cho xa thật ấy
Còn ai không, không một ai để gọi
Nhưng dư âm đọng lại thật đầy
Ở đây hay ở đâu
Còn ngày mai và tương lai hay vĩnh viễn
Không còn ai hình bóng bạn hiền
Chỉ còn ta và đời thực tại
Chỉ mình ta với ngày tháng dong dài
Thật không còn khác vọng của ngày mai
Ta còn nổi đam mê thầm lặng
Và nổi băng khoăn tỏ khắp lòng
Ta còn em người trong ảo tưởng
Còn những vấn vương ngỡ thật xa vời
Còn những giấc mơ chưa thể nào bắt kịp
Theo dấu chân đi của người lãng tử
Khi cát bụi đắp thành từng lớp
Ai thấu cho kiếp rong chơi đơn độc những ngày.
Trong màn đêm là ngục tối xích xiềng, đâu là chìa khoá mở vòng khổ ải, mở lối đi thoát kiếp long đong trong bốn bể, qua cơn mê của giấc mộng kinh hoàng.
Nổi Lòng Người Đơn Độc
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)